胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。少时桀黠难制,安国以读书移其心。尝从祭酒杨时学。宋徽宗宣和三年(公元1121年)进士。宋钦宗靖康元年(公元1126年),除秘书省校书郎。历官司门员外郎、起居郎、永州知府、中书舍人、礼部侍郎兼侍讲、徽猷阁直学士。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。尝著《崇正辩》辟佛:“推兼爱之意而不知别亲疏,此墨之弊也……释氏之弊,岂不甚于此乎?”“不别亲疏,故不辩贤否。”其上高宗...
《周尉不来用单令韵见寄和之》
分享数: 3
朝代:宋朝 | 作者:胡寅 | 类型:写风|写花|写人|写草|

稼李太稼华,夭桃苦夭丽。

不如姑射子,仙质淡难际。

破寒传芳信,春意岂迢递。

亭亭映碧霄,茨屋安得蔽。

一壶扫花阴,聊散客愁滞。

千朱联万玉,襞积谁所砌。

飞英时落杯,草木吾臭味。

颇嫌三弄笛,声杂郑和卫。

二公何惠然,怅望周郎至。

哦诗要何似,孤绝表一世。

风吹佳句来,端可使人继。

拼音
zhōu wèi lái yòng dān lìng yùn jiàn zhī
[ [ sòng cháo ] ] yín
jià tài jià huá yāo táo yāo        shè xiān zhì dàn nán        hán chuán fāng xìn chūn tiáo        tíng tíng yìng xiāo ān        sǎo huā yīn liáo sàn chóu zhì        qiān zhū lián wàn shuí suǒ        fēi yīng shí luò bēi cǎo chòu wèi        xián sān nòng shēng zhèng wèi        èr gōng huì rán chàng wàng zhōu láng zhì        ò shī yào jué biǎo shì        fēng chuī jiā lái duān shǐ 使 rén       
周尉不来用单令韵见寄和之注音
  • zhōu
    wèi
    lái
    yòng
    dān
    lìng
    yùn
    jiàn
    zhī
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    yín
  • jià
    tài
    jià
    huá
    yāo
    táo
    yāo
    shè
    xiān
    zhì
    dàn
    nán
    hán
    chuán
    fāng
    xìn
    chūn
    tiáo
    tíng
    tíng
    yìng
    xiāo
    ān
    sǎo
    huā
    yīn
    liáo
    sàn
    chóu
    zhì
    qiān
    zhū
    lián
    wàn
    shuí
    suǒ
    fēi
    yīng
    shí
    luò
    bēi
    cǎo
    chòu
    wèi
    xián
    sān
    nòng
    shēng
    zhèng
    wèi
    èr
    gōng
    huì
    rán
    chàng
    wàng
    zhōu
    láng
    zhì
    ò
    shī
    yào
    jué
    biǎo
    shì
    fēng
    chuī
    jiā
    lái
    duān
    shǐ
    使
    rén