温庭筠(约812—866)唐代诗人、词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有“温八叉”之称。然恃才不羁,又好讥刺权贵,多犯忌讳,取憎于时,故屡举进士不第,长被贬抑,终生不得志。官终国子助教。精通音律。工诗,与李商隐齐名,时称“温李”。其诗辞藻华丽,秾艳精致,内容多写闺情。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为“花间派”首要词人,对词的发展影响较大。在词史上,与韦庄齐名,并称“温韦”。存词七十余首。后人辑有《温飞卿集》及《金奁集》。

温庭筠其它作品精选

zuopinjingxuan

《余昔自西滨得兰数本移艺于庭亦既逾岁…遂寄情于此》
分享数:72
朝代: 唐朝 | 作者:温庭筠 | 类型:

寓赏本殊致,意幽非我情。

吾常有流浅,外物无重轻。

各言艺幽深,彼美香素茎。

岂为赏者设,自保孤根生。

易地无赤株,丽土亦同荣。

赏际林壑近,泛馀烟露清。

余怀既郁陶,尔类徒纵横。

妍蚩苟不信,宠辱何为惊。

贞隐谅无迹,激时犹拣名。

幽丛霭绿畹,岂必怀归耕。

拼音
西 bīn lán shù běn tíng suì suí qíng
[ [ táng cháo ] ] wēn tíng jun1
shǎng běn shū zhì , , yōu fēi qíng       
cháng yǒu liú qiǎn , , wài zhòng qīng       
yán yōu shēn , , měi xiāng jīng       
wéi shǎng zhě shè , , bǎo gēn shēng       
chì zhū , , tóng róng       
shǎng lín jìn , , fàn yān qīng       
huái 怀 táo , , ěr lèi zòng héng       
yán chī gǒu xìn , , chǒng wéi jīng       
zhēn yǐn liàng , , shí yóu jiǎn míng       
yōu cóng ǎi 绿 wǎn , , huái 怀 guī gēng
余昔自西滨得兰数本移艺于庭亦既逾岁…遂寄情于此注音
  • 西
    bīn
    lán
    shù
    běn
    tíng
    suì
    suí
    qíng
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
    wēn
    tíng
    jun1
  • shǎng
    běn
    shū
    zhì
    ,
    ,
    yōu
    fēi
    qíng
  • cháng
    yǒu
    liú
    qiǎn
    ,
    ,
    wài
    zhòng
    qīng
  • yán
    yōu
    shēn
    ,
    ,
    měi
    xiāng
    jīng
  • wéi
    shǎng
    zhě
    shè
    ,
    ,
    bǎo
    gēn
    shēng
  • chì
    zhū
    ,
    ,
    tóng
    róng
  • shǎng
    lín
    jìn
    ,
    ,
    fàn
    yān
    qīng
  • huái
    怀
    táo
    ,
    ,
    ěr
    lèi
    zòng
    héng
  • yán
    chī
    gǒu
    xìn
    ,
    ,
    chǒng
    wéi
    jīng
  • zhēn
    yǐn
    liàng
    ,
    ,
    shí
    yóu
    jiǎn
    míng
  • yōu
    cóng
    ǎi
    绿
    wǎn
    ,
    ,
    huái
    怀
    guī
    gēng
例句
~,置酒题篇。 ★唐·陈子良《隋新城郡东曹掾萧平仲诔》

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1