杨基(1326~1378)元末明初诗人。字孟载,号眉庵。原籍嘉州(今四川乐山),大父仕江左,遂家吴中(今浙江湖州),“吴中四杰”之一。元末,曾入张士诚幕府,为丞相府记室,后辞去。明初为荥阳知县,累官至山西按察使,后被谗夺官,罚服劳役。死于工所。 杨基诗风清俊纤巧,其中五言律诗《岳阳楼》境界开阔,时人称杨基为“五言射雕手”。少时曾著《论鉴》十万余言。又于杨维桢席上赋《铁笛》诗,当时维桢已成名流,对杨基倍加称赏:“吾意诗境荒矣,今当让子一头地。”杨基与高启、张羽、徐贲为诗友,时人称为“吴中四杰”。

杨基其它作品精选

zuopinjingxuan

《君莫疑赠薛起宗》
分享数: 4
朝代:明朝 | 作者:杨基 | 类型:写雪|写山|写马|英雄|写草|写鱼|写酒|

有弓莫朝射,有剑莫夜舞。

舞剑空惊半夜鸡,射弓须射南山虎。

当年意气双白虹,三尺宝剑两石弓。

平沙软草马蹄疾,仰面射落南飞鸿。

归来面皱头雪白,鱼皮包剑弓挂壁。

逢君一笑杯酒空,怜我衰颜手无力。

手无力,眼有眵,作歌赠君君莫疑。

英雄老去众所薄,何独区区杨去非。

先生年五十,更名曰去非。

拼音
jun1 zèng xuē zōng
[ [ míng cháo ] ] yáng
yǒu gōng cháo shè yǒu jiàn        jiàn kōng jīng bàn shè gōng shè nán shān        dāng nián shuāng bái hóng sān chǐ bǎo jiàn liǎng shí gōng        píng shā ruǎn cǎo yǎng miàn shè luò nán fēi hóng 鸿        guī lái miàn zhòu tóu xuě bái bāo jiàn gōng guà        féng jun1 xiào bēi jiǔ kōng lián shuāi yán shǒu        shǒu yǎn yǒu chī zuò zèng jun1 jun1        yīng xióng lǎo zhòng suǒ báo yáng fēi        xiān shēng nián shí gèng míng yuē fēi       
君莫疑赠薛起宗注音
  • jun1
    zèng
    xuē
    zōng
  • [
    [
    míng
    cháo
    ]
    ]
    yáng
  • yǒu
    gōng
    cháo
    shè
    yǒu
    jiàn
    jiàn
    kōng
    jīng
    bàn
    shè
    gōng
    shè
    nán
    shān
    dāng
    nián
    shuāng
    bái
    hóng
    sān
    chǐ
    bǎo
    jiàn
    liǎng
    shí
    gōng
    píng
    shā
    ruǎn
    cǎo
    yǎng
    miàn
    shè
    luò
    nán
    fēi
    hóng
    鸿
    guī
    lái
    miàn
    zhòu
    tóu
    xuě
    bái
    bāo
    jiàn
    gōng
    guà
    féng
    jun1
    xiào
    bēi
    jiǔ
    kōng
    lián
    shuāi
    yán
    shǒu
    shǒu
    yǎn
    yǒu
    chī
    zuò
    zèng
    jun1
    jun1
    yīng
    xióng
    lǎo
    zhòng
    suǒ
    báo
    yáng
    fēi
    xiān
    shēng
    nián
    shí
    gèng
    míng
    yuē
    fēi