黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。

黄庭坚其它作品精选

zuopinjingxuan

《卧陶轩》
分享数: 8
朝代:宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写雨|写风|写人|写酒|

陶公白头卧,宇宙一北窗。

但闻窗风雨,平陆漫成江。

卯金扛九鼎,把菊醉胡床。

城南晁正字,国器无等双。

日月丽宸极,大明朝万邦。

假版未通班,晓严梦逄逄。

万卷曲肱里,胸中湛秋霜。

亦有好事人,叩门提酒缸。

欲眠不遣客,佳处更难忘。

拼音
táo xuān
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
táo gōng bái tóu zhòu běi chuāng        dàn wén chuāng fēng píng màn chéng jiāng        mǎo jīn káng jiǔ dǐng zuì chuáng        chéng nán cháo zhèng guó děng shuāng        yuè chén míng cháo wàn bāng        jiǎ bǎn wèi tōng bān xiǎo yán mèng páng páng        wàn juàn gōng xiōng zhōng zhàn qiū shuāng        yǒu hǎo shì rén kòu mén jiǔ gāng        mián qiǎn jiā chù gèng nán wàng       
卧陶轩注音
  • táo
    xuān
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • táo
    gōng
    bái
    tóu
    zhòu
    běi
    chuāng
    dàn
    wén
    chuāng
    fēng
    píng
    màn
    chéng
    jiāng
    mǎo
    jīn
    káng
    jiǔ
    dǐng
    zuì
    chuáng
    chéng
    nán
    cháo
    zhèng
    guó
    děng
    shuāng
    yuè
    chén
    míng
    cháo
    wàn
    bāng
    jiǎ
    bǎn
    wèi
    tōng
    bān
    xiǎo
    yán
    mèng
    páng
    páng
    wàn
    juàn
    gōng
    xiōng
    zhōng
    zhàn
    qiū
    shuāng
    yǒu
    hǎo
    shì
    rén
    kòu
    mén
    jiǔ
    gāng
    mián
    qiǎn
    jiā
    chù
    gèng
    nán
    wàng