杨维桢(1296—1370)元末明初著名诗人、文学家、书画家和戏曲家。字廉夫,号铁崖、铁笛道人,又号铁心道人、铁冠道人、铁龙道人、梅花道人等,晚年自号老铁、抱遗老人、东维子,会稽(浙江诸暨)枫桥全堂人。与陆居仁、钱惟善合称为“元末三高士”。杨维祯的诗,最富特色的是他的古乐府诗,既婉丽动人,又雄迈自然,史称“铁崖体”,极为历代文人所推崇。有称其为“一代诗宗”、“标新领异”的,也有誉其“以横绝一世之才,乘其弊而力矫之”的,当代学者杨镰更称其为“元末江南诗坛泰斗”。有《东维子文集》、《铁崖先生古乐府》行世。

杨维桢其它作品精选

zuopinjingxuan

《卢孤女》
分享数: 2
朝代:元朝 | 作者:杨维桢 | 类型:写风|写草|

卢孤女,年十五,官家新条括童女,东家媒娘传巧语。

卢家郎,选东床,奈郎自有妇,妾使余不当。

早知急婚事如此,悔不官家作驱使。

上堂拜姑身未知,下堂失身唯有死。

归来抱琴弹高楼,苦调不作离鸾愁。

东家聘,西家求,明珠火贝争委投。

河可干,石可泐,卢家女节不可勒。

生作只影娥,死作独根柏。

呜呼丈夫腐节随草莽,阿耳之风齐砥柱。

若道钱唐女淫苦,安得有此卢家女!

拼音
[ [ yuán cháo ] ] yáng wéi zhēn
nián shí guān jiā xīn tiáo kuò tóng dōng jiā méi niáng chuán qiǎo        jiā láng xuǎn dōng chuáng nài láng yǒu qiè shǐ 使 dāng        zǎo zhī hūn shì huǐ guān jiā zuò shǐ 使        shàng táng bài shēn wèi zhī xià táng shī shēn wéi yǒu        guī lái bào qín dàn gāo lóu diào zuò luán chóu        dōng jiā pìn 西 jiā qiú míng zhū huǒ bèi zhēng wěi tóu        gàn shí jiā jiē        shēng zuò zhī yǐng é zuò gēn bǎi        zhàng jiē suí cǎo mǎng ā ěr zhī fēng zhù        ruò dào qián táng yín ān yǒu jiā
卢孤女注音
  • [
    [
    yuán
    cháo
    ]
    ]
    yáng
    wéi
    zhēn
  • nián
    shí
    guān
    jiā
    xīn
    tiáo
    kuò
    tóng
    dōng
    jiā
    méi
    niáng
    chuán
    qiǎo
    jiā
    láng
    xuǎn
    dōng
    chuáng
    nài
    láng
    yǒu
    qiè
    shǐ
    使
    dāng
    zǎo
    zhī
    hūn
    shì
    huǐ
    guān
    jiā
    zuò
    shǐ
    使
    shàng
    táng
    bài
    shēn
    wèi
    zhī
    xià
    táng
    shī
    shēn
    wéi
    yǒu
    guī
    lái
    bào
    qín
    dàn
    gāo
    lóu
    diào
    zuò
    luán
    chóu
    dōng
    jiā
    pìn
    西
    jiā
    qiú
    míng
    zhū
    huǒ
    bèi
    zhēng
    wěi
    tóu
    gàn
    shí
    jiā
    jiē
    shēng
    zuò
    zhī
    yǐng
    é
    zuò
    gēn
    bǎi
    zhàng
    jiē
    suí
    cǎo
    mǎng
    ā
    ěr
    zhī
    fēng
    zhù
    ruò
    dào
    qián
    táng
    yín
    ān
    yǒu
    jiā