黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。

黄庭坚其它作品精选

zuopinjingxuan

《南山罗汉赞十六首·十》
分享数: 2
朝代:宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写山|写水|山林|

斑斑之兽本山林,升堂入室作舆卫。

小僧奉施军持水,弭耳来受救渴供。

胸中猛虎自调服,是故异物成一家。

我观阎浮提众生,同床猜忌若冰炭。

拼音
nán shān luó hàn zàn shí liù shǒu · · shí
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
bān bān zhī shòu běn shān lín shēng táng shì zuò wèi        xiǎo sēng fèng shī jun1 chí shuǐ ěr lái shòu jiù gòng        xiōng zhōng měng diào shì chéng jiā        guān yán zhòng shēng tóng chuáng cāi ruò bīng tàn       
南山罗汉赞十六首·十注音
  • nán
    shān
    luó
    hàn
    zàn
    shí
    liù
    shǒu
    ·
    ·
    shí
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • bān
    bān
    zhī
    shòu
    běn
    shān
    lín
    shēng
    táng
    shì
    zuò
    wèi
    xiǎo
    sēng
    fèng
    shī
    jun1
    chí
    shuǐ
    ěr
    lái
    shòu
    jiù
    gòng
    xiōng
    zhōng
    měng
    diào
    shì
    chéng
    jiā
    guān
    yán
    zhòng
    shēng
    tóng
    chuáng
    cāi
    ruò
    bīng
    tàn