徐陵(507~583)字孝穆,东海郯(今山东郯城)人,徐摛之子。南朝梁陈间的诗人,文学家。早年即以诗文闻名。八岁能文,十二岁通《庄子》、《老子》。长大后,博涉史籍,有口才。梁武帝萧衍时期,任东宫学士,常出入禁闼,为当时宫体诗人,与庾信齐名,并称“徐庾”,与宋朝郭茂倩并称“乐府双壁。”入陈后历任尚书左仆射,中书监等职,继续宫体诗创作,诗文皆以轻靡绮艳见称。至德元年去世,时年七十七,赠镇右将军、特进,其侍中、左光禄、鼓吹、侯如故,谥曰章。 有四子:徐俭,徐份,徐仪,徐僔。

徐陵其它作品精选

zuopinjingxuan

《刘生》
分享数: 5
朝代:南北朝 | 作者:徐陵 | 类型:

刘生殊倜傥。

任侠遍京华。

戚里惊鸣筑。

平阳吹怨笳。

俗儒排左氏。

新室忌汉家。

高才被摈压。

自古共怜嗟。

拼音
liú shēng
[ [ nán běi cháo ] ] líng
liú shēng shū tǎng        rèn xiá biàn jīng huá        jīng míng zhù        píng yáng chuī yuàn jiā        pái zuǒ shì        xīn shì hàn jiā        gāo cái bèi bìn        gòng lián jiē       
刘生注音
  • liú
    shēng
  • [
    [
    nán
    běi
    cháo
    ]
    ]
    líng
  • liú
    shēng
    shū
    tǎng
    rèn
    xiá
    biàn
    jīng
    huá
    jīng
    míng
    zhù
    píng
    yáng
    chuī
    yuàn
    jiā
    pái
    zuǒ
    shì
    xīn
    shì
    hàn
    jiā
    gāo
    cái
    bèi
    bìn
    gòng
    lián
    jiē