「程垓」字正伯,眉山(今属四川)人。苏轼中表程之才(字正辅)之孙。淳熙十三年(1186)游临安,陆游为其所藏山谷帖作跋,未几归蜀。撰有帝王君臣论及时务利害策五十篇。绍熙三年(1192),已五十许,杨万里荐以应贤良方正科。绍熙五年(1194)乡人王称序其词,谓“程正伯以诗词名,乡之人所知也。余顷岁游都下,数见朝士,往往亦称道正伯佳句”。冯煦《蒿庵论词》:“程正伯凄婉绵丽,与草窗所录《绝妙好词》家法相近。”有《书舟词》(一作《书舟雅词》)一卷。
《八声甘州·问东君》
分享数:1
朝代: 宋朝 | 作者:程垓 | 类型:写风|写花|写水|写人|写云|

问东君、既解遣花开,不合放花飞。

念春风枝上,一分花减,一半春归。

忍见千红万翠,容易涨桃溪。

花自随流水,无计追随。

不忍凭高南望,记旧时行处,芳意菲菲。

叹年来春减,花与故人非。

总使、梁园赋在,奈长卿、老去亦何为。

空搔首,乱云堆里,立尽斜晖。

拼音
shēng gān zhōu · · wèn dōng jun1
[ [ sòng cháo ] ] chéng gāi
wèn dōng jun1 jiě qiǎn huā kāi fàng huā fēi        niàn chūn fēng zhī shàng fèn huā jiǎn bàn chūn guī        rěn jiàn qiān hóng wàn cuì róng zhǎng táo        huā suí liú shuǐ zhuī suí        rěn píng gāo nán wàng jiù shí háng chù fāng fēi fēi        tàn nián lái chūn jiǎn huā rén fēi        zǒng shǐ 使 liáng yuán zài nài zhǎng qīng lǎo wéi        kōng sāo shǒu luàn yún duī jìn xié huī       
八声甘州·问东君注音
  • shēng
    gān
    zhōu
    ·
    ·
    wèn
    dōng
    jun1
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    chéng
    gāi
  • wèn
    dōng
    jun1
    jiě
    qiǎn
    huā
    kāi
    fàng
    huā
    fēi
    niàn
    chūn
    fēng
    zhī
    shàng
    fèn
    huā
    jiǎn
    bàn
    chūn
    guī
    rěn
    jiàn
    qiān
    hóng
    wàn
    cuì
    róng
    zhǎng
    táo
    huā
    suí
    liú
    shuǐ
    zhuī
    suí
    rěn
    píng
    gāo
    nán
    wàng
    jiù
    shí
    háng
    chù
    fāng
    fēi
    fēi
    tàn
    nián
    lái
    chūn
    jiǎn
    huā
    rén
    fēi
    zǒng
    shǐ
    使
    liáng
    yuán
    zài
    nài
    zhǎng
    qīng
    lǎo
    wéi
    kōng
    sāo
    shǒu
    luàn
    yún
    duī
    jìn
    xié
    huī

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1