黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《元丰癸亥经行石潭寺见旧和栖蟾诗甚可笑因削》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写风|

千里追奔两蜗角,百年得意大槐宫。

空余祗夜数行墨,不见伽朵一臂风。

俗眼只如当日白,我颜非复向来红。

浮生不作游丝上,即在尘沙逐转蓬。

拼音
yuán fēng guǐ hài jīng háng shí tán jiàn jiù chán shī shèn xiào yīn xuē
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
qiān zhuī bēn liǎng jiǎo bǎi nián huái gōng        kōng zhī shù háng jiàn duǒ fēng        yǎn zhī dāng bái yán fēi xiàng lái hóng        shēng zuò yóu shàng zài chén shā zhú zhuǎn péng       
元丰癸亥经行石潭寺见旧和栖蟾诗甚可笑因削注音
  • yuán
    fēng
    guǐ
    hài
    jīng
    háng
    shí
    tán
    jiàn
    jiù
    chán
    shī
    shèn
    xiào
    yīn
    xuē
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • qiān
    zhuī
    bēn
    liǎng
    jiǎo
    bǎi
    nián
    huái
    gōng
    kōng
    zhī
    shù
    háng
    jiàn
    duǒ
    fēng
    yǎn
    zhī
    dāng
    bái
    yán
    fēi
    xiàng
    lái
    hóng
    shēng
    zuò
    yóu
    shàng
    zài
    chén
    shā
    zhú
    zhuǎn
    péng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1