释宗杲(1089~1163),字昙晦,江南东路宣州宁国(今安徽宁国)人,俗姓奚,临济宗僧人,是宋代禅宗史上“看话禅”派的创始人,法名妙喜,赐号“大慧普觉禅师”。宗杲生活于北、南宋之际,在南渡后倡明儒佛渗透、回应儒家辟佛方面立下大功。他不仅是连结南北两宋僧人与儒学的重要环节,而且也是南宋佛教史上最具代表性的人物。► 释宗杲的诗文(273篇)
《偈颂十四首·一》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:释宗杲 | 类型:写雪|

无诸比丘名近悦,为母王氏请普说。

妙喜便登曲录床,忉忉怛怛恣饶舌。

从来法本离言诠,不假思量与分虽。

说甚地狱及天堂,四圣六凡俱泯绝。

纵有魔王欲作难,金刚宝剑当头截。

王氏养子要参禅,只这一念永不灭。

弹指顿明诸法门,释迦弥勒齐超越。

还如涂毒鼓当轩,一击闻这皆脑裂。

无边烦恼悉蠲除,夙业旧殃汤沃雪。

末后一句为重宣,凝然万里一条铁。

拼音
sòng shí shǒu · ·
[ [ sòng cháo ] ] shì zōng gǎo
zhū qiū míng jìn yuè wéi wáng shì qǐng shuō        miào biàn 便 dēng chuáng dāo dāo ráo shé        cóng lái běn yán quán jiǎ liàng fèn suī        shuō shèn tiān táng shèng liù fán mǐn jué        zòng yǒu wáng zuò nán jīn gāng bǎo jiàn dāng tóu jié        wáng shì yǎng yào cān chán zhī zhè niàn yǒng miè        dàn zhǐ dùn míng zhū mén shì jiā chāo yuè        hái dāng xuān wén zhè jiē nǎo liè        biān fán nǎo juān chú jiù yāng tāng xuě        hòu wéi zhòng xuān níng rán wàn tiáo tiě       
偈颂十四首·一注音
  • sòng
    shí
    shǒu
    ·
    ·
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
    zōng
    gǎo
  • zhū
    qiū
    míng
    jìn
    yuè
    wéi
    wáng
    shì
    qǐng
    shuō
    miào
    biàn
    便
    dēng
    chuáng
    dāo
    dāo
    ráo
    shé
    cóng
    lái
    běn
    yán
    quán
    jiǎ
    liàng
    fèn
    suī
    shuō
    shèn
    tiān
    táng
    shèng
    liù
    fán
    mǐn
    jué
    zòng
    yǒu
    wáng
    zuò
    nán
    jīn
    gāng
    bǎo
    jiàn
    dāng
    tóu
    jié
    wáng
    shì
    yǎng
    yào
    cān
    chán
    zhī
    zhè
    niàn
    yǒng
    miè
    dàn
    zhǐ
    dùn
    míng
    zhū
    mén
    shì
    jiā
    chāo
    yuè
    hái
    dāng
    xuān
    wén
    zhè
    jiē
    nǎo
    liè
    biān
    fán
    nǎo
    juān
    chú
    jiù
    yāng
    tāng
    xuě
    hòu
    wéi
    zhòng
    xuān
    níng
    rán
    wàn
    tiáo
    tiě

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1