(635~713)唐代译经僧。河北涿县人,一说齐州(山东历城)人,俗姓张。字文明。幼年出家,天性颖慧,遍访名德,博览群籍。年十五即仰慕法显、玄奘之西游,二十岁受具足戒。于咸亨二年(671)经由广州,取道海路,经室利弗逝(苏门答腊巴邻旁,Palembang)至印度,一一巡礼鹫峰、鸡足山、鹿野苑、祇园精舍等佛教圣迹后,往那烂陀寺勤学十年,后又至苏门答腊游学七年。历游三十余国,返国时,携梵本经论约四百部、舍利三百粒至洛阳,武后亲至上东门外迎接,敕住佛授记寺。其后参与华严经之新译,与戒律、唯识、密教等书籍之汉译工作。自圣历二年(699)迄景云二年(711),历时十二年,译出五十六部,共二三○卷,其中以律部典籍居多,今所传有部...
《余以咸亨元年在西京寻听于时与并部处一法师》
分享数:1
朝代: 唐朝 | 作者:义净 | 类型:

我行之数万,愁绪百重思。

那教六尺影,独步五天陲。

上将可陵师,匹士志难移。

如论惜短命,何得满长祇。

拼音
xián hēng yuán nián zài 西 jīng xún tīng shí bìng chù shī
[ [ táng cháo ] ] jìng
háng zhī shù wàn chóu bǎi zhòng        jiāo liù chǐ yǐng tiān chuí        shàng jiāng líng shī shì zhì nán        lùn duǎn mìng mǎn zhǎng       
余以咸亨元年在西京寻听于时与并部处一法师注音
  • xián
    hēng
    yuán
    nián
    zài
    西
    jīng
    xún
    tīng
    shí
    bìng
    chù
    shī
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
    jìng
  • háng
    zhī
    shù
    wàn
    chóu
    bǎi
    zhòng
    jiāo
    liù
    chǐ
    yǐng
    tiān
    chuí
    shàng
    jiāng
    líng
    shī
    shì
    zhì
    nán
    lùn
    duǎn
    mìng
    mǎn
    zhǎng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1