吴潜(1195—1262) 字毅夫,号履斋,宣州宁国(今属安徽)人。宁宗嘉定十年(1217)举进士第一,授承事郎,迁江东安抚留守。理宗淳祐十一年(1251)为参知政事,拜右丞相兼枢密使,封崇国公。次年罢相,开庆元年(1259)元兵南侵攻鄂州,被任为左丞相,封庆国公,后改许国公。被贾似道等人排挤,罢相,谪建昌军,徙潮州、循州。与姜夔、吴文英等交往,但词风却更近于辛弃疾。其词多抒发济时忧国的抱负与报国无门的悲愤。格调沉郁,感慨特深。著有《履斋遗集》,词集有《履斋诗余》。

吴潜其它作品精选

zuopinjingxuan

《二郎神·古稀近也》
分享数:5
朝代: 宋朝 | 作者:吴潜 | 类型:写人|

古希近也,是六十五翁生日。

恰就得端阳,艾人当户,朱笔书符大吉。

卦气周来从新起,怕白发、苍颜难必。

随见定性缘,餐饥眠困,喜无啾唧。

盈溢,书生做到,能高官秩。

况碌碌儿曹,望郎名郡,叨冒差除不一。

积世主恩,满家天禄,婚嫁近来将毕。

还自祝,愿早悬车时石家庄,始为收拾。

拼音
èr láng shén · · jìn
[ [ sòng cháo ] ] qián
jìn shì liù shí wēng shēng        qià jiù duān yáng ài rén dāng zhū shū        guà zhōu lái cóng xīn bái cāng yán nán        suí jiàn dìng xìng yuán cān mián kùn jiū        yíng shū shēng zuò dào néng gāo guān zhì        kuàng ér cáo wàng láng míng jun4 dāo mào chà chú        shì zhǔ ēn mǎn jiā tiān hūn jià jìn lái jiāng        hái zhù yuàn zǎo xuán chē shí shí jiā zhuāng shǐ wéi shōu shí       
二郎神·古稀近也注音
  • èr
    láng
    shén
    ·
    ·
    jìn
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    qián
  • jìn
    shì
    liù
    shí
    wēng
    shēng
    qià
    jiù
    duān
    yáng
    ài
    rén
    dāng
    zhū
    shū
    guà
    zhōu
    lái
    cóng
    xīn
    bái
    cāng
    yán
    nán
    suí
    jiàn
    dìng
    xìng
    yuán
    cān
    mián
    kùn
    jiū
    yíng
    shū
    shēng
    zuò
    dào
    néng
    gāo
    guān
    zhì
    kuàng
    ér
    cáo
    wàng
    láng
    míng
    jun4
    dāo
    mào
    chà
    chú
    shì
    zhǔ
    ēn
    mǎn
    jiā
    tiān
    hūn
    jià
    jìn
    lái
    jiāng
    hái
    zhù
    yuàn
    zǎo
    xuán
    chē
    shí
    shí
    jiā
    zhuāng
    shǐ
    wéi
    shōu
    shí

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1