黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《次韵正仲三丈自衡山返命舍驿过外舅师厚赠答》
分享数:3
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写人|人生|写草|写云|

昏昏市井气,呫呫儿女语。

禽喧声百种,春作事万绪。

人间鸡黍期,天上德星聚。

乖离略十年,发白齿龃龉。

太史祷衡丘,佐王用貔虎。

子云免大夫,草玄空自苦。

人生只尔是,付与瓮头醑。

拼音
yùn zhèng zhòng sān zhàng héng shān fǎn mìng shě 驿 guò wài jiù shī hòu zèng
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
hūn hūn shì jǐng tiè tiè ér        qín xuān shēng bǎi zhǒng chūn zuò shì wàn        rén jiān shǔ tiān shàng xīng        guāi luè shí nián bái chǐ 齿        tài shǐ dǎo héng qiū zuǒ wáng yòng        yún miǎn cǎo xuán kōng        rén shēng zhī ěr shì wèng tóu       
次韵正仲三丈自衡山返命舍驿过外舅师厚赠答注音
  • yùn
    zhèng
    zhòng
    sān
    zhàng
    héng
    shān
    fǎn
    mìng
    shě
    驿
    guò
    wài
    jiù
    shī
    hòu
    zèng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • hūn
    hūn
    shì
    jǐng
    tiè
    tiè
    ér
    qín
    xuān
    shēng
    bǎi
    zhǒng
    chūn
    zuò
    shì
    wàn
    rén
    jiān
    shǔ
    tiān
    shàng
    xīng
    guāi
    luè
    shí
    nián
    bái
    chǐ
    齿
    tài
    shǐ
    dǎo
    héng
    qiū
    zuǒ
    wáng
    yòng
    yún
    miǎn
    cǎo
    xuán
    kōng
    rén
    shēng
    zhī
    ěr
    shì
    wèng
    tóu

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1