苏辙(1039—1112年),字子由,汉族,眉州眉山(今属四川)人。嘉祐二年(1057)与其兄苏轼同登进士科。神宗朝,为制置三司条例司属官。因反对王安石变法,出为河南推官。哲宗时,召为秘书省校书郎。元祐元年为右司谏,历官御史中丞、尚书右丞、门下侍郎因事忤哲宗及元丰诸臣,出知汝州,贬筠州、再谪雷州安置,移循州。徽宗立,徙永州、岳州复太中大夫,又降居许州,致仕。自号颍滨遗老。卒,谥文定。唐宋八大家之一,与父洵、兄轼齐名,合称三苏。
《次韵张君病起二首》
分享数:4
朝代: 宋朝 | 作者:苏辙 | 类型:写雪|少年|

壮年得疾势能支,不废霜螯左手持。

渐喜一杯好留客,未应五斗似当时。

口中舌在时闻句,雪里心安不问师。

去卧淮阳従病守,功名他日许君期。

老去生经废不行,镜中白发见空惊。

解将冲气通枯指,易甚新阳发旧茎。

一悟少年难久恃,不妨多病却长生。

文章缪忝追前辈,服食従来亦强名。

拼音
yùn zhāng jun1 bìng èr shǒu
[ [ sòng cháo ] ] zhé
zhuàng nián shì néng zhī fèi shuāng áo zuǒ shǒu chí        jiàn bēi hǎo liú wèi yīng dòu dāng shí        kǒu zhōng shé zài shí wén xuě xīn ān wèn shī        huái yáng cóng bìng shǒu gōng míng jun1        lǎo shēng jīng fèi háng jìng zhōng bái jiàn kōng jīng        jiě jiāng chōng tōng zhǐ shèn xīn yáng jiù jīng        shǎo nián nán jiǔ shì fáng duō bìng què zhǎng shēng        wén zhāng miù tiǎn zhuī qián bèi shí cóng lái qiáng míng       
次韵张君病起二首注音
  • yùn
    zhāng
    jun1
    bìng
    èr
    shǒu
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    zhé
  • zhuàng
    nián
    shì
    néng
    zhī
    fèi
    shuāng
    áo
    zuǒ
    shǒu
    chí
    jiàn
    bēi
    hǎo
    liú
    wèi
    yīng
    dòu
    dāng
    shí
    kǒu
    zhōng
    shé
    zài
    shí
    wén
    xuě
    xīn
    ān
    wèn
    shī
    huái
    yáng
    cóng
    bìng
    shǒu
    gōng
    míng
    jun1
    lǎo
    shēng
    jīng
    fèi
    háng
    jìng
    zhōng
    bái
    jiàn
    kōng
    jīng
    jiě
    jiāng
    chōng
    tōng
    zhǐ
    shèn
    xīn
    yáng
    jiù
    jīng
    shǎo
    nián
    nán
    jiǔ
    shì
    fáng
    duō
    bìng
    què
    zhǎng
    shēng
    wén
    zhāng
    miù
    tiǎn
    zhuī
    qián
    bèi
    shí
    cóng
    lái
    qiáng
    míng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1