黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《次韵孙子实题少章寄寂斋》
分享数:0
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:

虚名误壮夫,今古可笑闵。

尸裹万里归,书载五车稛。

安知衡门下,身与天地准。

秦晁两美士,内行颇修谨。

余欲远之深,抽琴去其轸。

寄寂喧哄间,此道有汲引。

狱户闻笞榜,市声杂嘲辴。

二生对曲肱,圭玉发石蕴。

大小穷鹏鷃,短长见椿槿。

欲闻寂时声,黄锺在龙筍。

拼音
yùn sūn shí shǎo zhāng zhāi
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
míng zhuàng jīn xiào mǐn        shī guǒ wàn guī shū zǎi chē kǔn        ān zhī héng mén xià shēn tiān zhǔn        qín cháo liǎng měi shì nèi háng xiū jǐn        yuǎn zhī shēn chōu qín zhěn        xuān hǒng jiān dào yǒu yǐn        wén chī bǎng shì shēng cháo zhěn        èr shēng duì gōng guī shí yùn        xiǎo qióng péng yàn duǎn zhǎng jiàn chūn 椿 jǐn 槿        wén shí shēng huáng zhōng zài lóng sǔn       
次韵孙子实题少章寄寂斋注音
  • yùn
    sūn
    shí
    shǎo
    zhāng
    zhāi
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • míng
    zhuàng
    jīn
    xiào
    mǐn
    shī
    guǒ
    wàn
    guī
    shū
    zǎi
    chē
    kǔn
    ān
    zhī
    héng
    mén
    xià
    shēn
    tiān
    zhǔn
    qín
    cháo
    liǎng
    měi
    shì
    nèi
    háng
    xiū
    jǐn
    yuǎn
    zhī
    shēn
    chōu
    qín
    zhěn
    xuān
    hǒng
    jiān
    dào
    yǒu
    yǐn
    wén
    chī
    bǎng
    shì
    shēng
    cháo
    zhěn
    èr
    shēng
    duì
    gōng
    guī
    shí
    yùn
    xiǎo
    qióng
    péng
    yàn
    duǎn
    zhǎng
    jiàn
    chūn
    椿
    jǐn
    槿
    wén
    shí
    shēng
    huáng
    zhōng
    zài
    lóng
    sǔn

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1