黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《次韵叔原会寂照房》
分享数:7
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写雨|写雪|写风|写人|寂寞|写茶|写草|写梅|

风雨思齐诗,草木怨楚调。

本无心击排,胜日用歌啸。

僧窗茶烟底,清绝对二妙。

俱含万里情,雪梅开岭徼。

我慙风味浅,砌莎慕松茑。

中朝盛人物,谁与开颜笑。

二公老谙事,似解寂寞钓。

对之空叹嗟,楼阁重晚照。

拼音
yùn shū yuán huì zhào fáng
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
fēng shī cǎo yuàn chǔ diào        běn xīn pái shèng yòng xiào        sēng chuāng chá yān qīng jué duì èr miào        hán wàn qíng xuě méi kāi lǐng jiǎo        cán fēng wèi qiǎn shā sōng niǎo        zhōng cháo shèng rén shuí kāi yán xiào        èr gōng lǎo ān shì jiě diào        duì zhī kōng tàn jiē lóu zhòng wǎn zhào       
次韵叔原会寂照房注音
  • yùn
    shū
    yuán
    huì
    zhào
    fáng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • fēng
    shī
    cǎo
    yuàn
    chǔ
    diào
    běn
    xīn
    pái
    shèng
    yòng
    xiào
    sēng
    chuāng
    chá
    yān
    qīng
    jué
    duì
    èr
    miào
    hán
    wàn
    qíng
    xuě
    méi
    kāi
    lǐng
    jiǎo
    cán
    fēng
    wèi
    qiǎn
    shā
    sōng
    niǎo
    zhōng
    cháo
    shèng
    rén
    shuí
    kāi
    yán
    xiào
    èr
    gōng
    lǎo
    ān
    shì
    jiě
    diào
    duì
    zhī
    kōng
    tàn
    jiē
    lóu
    zhòng
    wǎn
    zhào

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1