周必大(1126年8月15日—1204年10月25日),字子充,一字洪道,自号平园老叟。原籍管城(今河南郑州),至祖父周诜时居吉州庐陵(今江西省吉安县永和镇周家村)。南宋著名政治家、文学家,“庐陵四忠”之一。绍兴二十一年(1151年)进士及第。绍兴二十七年(1157年),举博学宏词科。曾多次在地方任职,官至吏部尚书、枢密使、左丞相,封许国公。庆元元年,以观文殿大学士、益国公致仕。嘉泰四年(1204年),卒于庐陵,赠太师。开禧三年(1207年),赐谥文忠,宁宗亲书“忠文耆德之碑”。周必大工文词,为南宋文坛盟主。与陆游、范成大、杨万里等都有很深的交情。著有《省斋文稿》、《平园集》等80余种,共200卷。
《和范至能舍人农圃堂韵》
分享数:4
朝代: 宋朝 | 作者:周必大 | 类型:写风|写草|写云|

荒淫吴以颠,战胜越云吉。

是非两安在,阡陌眇萧瑟。

公来开别墅,草莽手爬栉。

阴晴及寒暑,每到皆胜日。

新诗吊兴废,收拾满箱帙。

有客师元亮,甫谢彭泽秩。

幸分北窗风,容此易安膝。

拼音
fàn zhì néng shě rén nóng táng yùn
[ [ sòng cháo ] ] zhōu
huāng yín diān zhàn shèng yuè yún        shì fēi liǎng ān zài qiān miǎo xiāo        gōng lái kāi bié shù cǎo mǎng shǒu zhì        yīn qíng hán shǔ měi dào jiē shèng        xīn shī diào xìng fèi shōu shí mǎn xiāng zhì        yǒu shī yuán liàng xiè péng zhì        xìng fèn běi chuāng fēng róng ān       
和范至能舍人农圃堂韵注音
  • fàn
    zhì
    néng
    shě
    rén
    nóng
    táng
    yùn
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    zhōu
  • huāng
    yín
    diān
    zhàn
    shèng
    yuè
    yún
    shì
    fēi
    liǎng
    ān
    zài
    qiān
    miǎo
    xiāo
    gōng
    lái
    kāi
    bié
    shù
    cǎo
    mǎng
    shǒu
    zhì
    yīn
    qíng
    hán
    shǔ
    měi
    dào
    jiē
    shèng
    xīn
    shī
    diào
    xìng
    fèi
    shōu
    shí
    mǎn
    xiāng
    zhì
    yǒu
    shī
    yuán
    liàng
    xiè
    péng
    zhì
    xìng
    fèn
    běi
    chuāng
    fēng
    róng
    ān

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1