黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《古诗二首上苏子瞻》
分享数:1
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写雨|写雪|岁月|写梅|

江梅有佳实,托根桃李场。

桃李终不言,朝露借恩光。

孤芳忌皎洁,冰雪空自香。

古来和鼎实,此物升庙廊。

岁月坐成晚,烟雨青已黄。

得升桃李盘,以远初见尝。

终然不可口,掷置官道傍。

但使本根在,弃捐果何伤。

拼音
shī èr shǒu shàng zhān
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
jiāng méi yǒu jiā shí tuō gēn táo chǎng        táo zhōng yán cháo jiè ēn guāng        fāng jiǎo jié bīng xuě kōng xiāng        lái dǐng shí shēng miào láng        suì yuè zuò chéng wǎn yān qīng huáng        shēng táo pán yuǎn chū jiàn cháng        zhōng rán kǒu zhì zhì guān dào bàng        dàn shǐ 使 běn gēn zài juān guǒ shāng       
古诗二首上苏子瞻注音
  • shī
    èr
    shǒu
    shàng
    zhān
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • jiāng
    méi
    yǒu
    jiā
    shí
    tuō
    gēn
    táo
    chǎng
    táo
    zhōng
    yán
    cháo
    jiè
    ēn
    guāng
    fāng
    jiǎo
    jié
    bīng
    xuě
    kōng
    xiāng
    lái
    dǐng
    shí
    shēng
    miào
    láng
    suì
    yuè
    zuò
    chéng
    wǎn
    yān
    qīng
    huáng
    shēng
    táo
    pán
    yuǎn
    chū
    jiàn
    cháng
    zhōng
    rán
    kǒu
    zhì
    zhì
    guān
    dào
    bàng
    dàn
    shǐ
    使
    běn
    gēn
    zài
    juān
    guǒ
    shāng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1