cóng
从
wáng
王
dōu
都
wèi
尉
mì
觅
qiān
千
yè
叶
méi
梅
yún
云
yǐ
已
luò
落
jìn
尽
xì
戏
zuò
作
cháo
嘲
chuī
吹
dí
笛
shì
侍
ér
儿
[
[
sòng
宋
cháo
朝
]
]
huáng
黄
tíng
庭
jiān
坚
ruò
若
wéi
为
kě
可
nài
耐
zhāo
昭
huá
华
dé
得
,
,
tuō
脱
mào
帽
kàn
看
fā
发
yǐ
已
wēi
微
shuāng
霜
。
。
cuī
催
jìn
尽
luò
落
méi
梅
chūn
春
yǐ
已
bàn
半
,
,
gèng
更
chuī
吹
sān
三
nòng
弄
qǐ
乞
fēng
风
guāng
光
。
。