黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《三至堂》
分享数:6
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写风|写鸟|写马|写人|写茶|写梅|

杨公父子孙,俱出文昌宫。

朱轓与别驾,同最治民功。

当年竹马儿,市上白鬓翁。

相语府门前,郎君有家风。

筑室俯飞鸟,我来岁仲冬。

人烟空橘柚,梅蘤破榛丛。

延客煮茶药,使君语雍容。

畴昔识二父,只今天柱峰。

故开堂北门,突兀在眼中。

千秋万岁後,野人犹致恭。

借问经始谁,开国华阴公。

拼音
sān zhì táng
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
yáng gōng sūn chū wén chāng gōng        zhū fān bié jià tóng zuì zhì mín gōng        dāng nián zhú ér shì shàng bái bìn wēng        xiàng mén qián láng jun1 yǒu jiā fēng        zhù shì fēi niǎo lái suì zhòng dōng        rén yān kōng yòu méi huā zhēn cóng        yán zhǔ chá yào shǐ 使 jun1 yōng róng        chóu shí èr zhī jīn tiān zhù fēng        kāi táng běi mén zài yǎn zhōng        qiān qiū wàn suì hòu rén yóu zhì gōng        jiè wèn jīng shǐ shuí kāi guó huá yīn gōng       
三至堂注音
  • sān
    zhì
    táng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • yáng
    gōng
    sūn
    chū
    wén
    chāng
    gōng
    zhū
    fān
    bié
    jià
    tóng
    zuì
    zhì
    mín
    gōng
    dāng
    nián
    zhú
    ér
    shì
    shàng
    bái
    bìn
    wēng
    xiàng
    mén
    qián
    láng
    jun1
    yǒu
    jiā
    fēng
    zhù
    shì
    fēi
    niǎo
    lái
    suì
    zhòng
    dōng
    rén
    yān
    kōng
    yòu
    méi
    huā
    zhēn
    cóng
    yán
    zhǔ
    chá
    yào
    shǐ
    使
    jun1
    yōng
    róng
    chóu
    shí
    èr
    zhī
    jīn
    tiān
    zhù
    fēng
    kāi
    táng
    běi
    mén
    zài
    yǎn
    zhōng
    qiān
    qiū
    wàn
    suì
    hòu
    rén
    yóu
    zhì
    gōng
    jiè
    wèn
    jīng
    shǐ
    shuí
    kāi
    guó
    huá
    yīn
    gōng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1