黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《江城子·新来曾被眼奚搐》
分享数:4
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写山|写人|

新来曾被眼奚搐。

不甘伏。

怎拘束。

似梦还真,烦乱损心曲。

见面暂时还不见,看不足、惜不足。

不成欢笑不成哭。

戏人目。

远山蹙。

有分看伊,无分共伊宿。

一贯一文跷十贯,千不足、万不足。

拼音
jiāng chéng · · xīn lái céng bèi yǎn chù
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
xīn lái céng bèi yǎn chù        gān        zěn shù        mèng hái zhēn fán luàn sǔn xīn        jiàn miàn zàn shí hái jiàn kàn        chéng huān xiào chéng        rén        yuǎn shān        yǒu fèn kàn fèn gòng xiǔ 宿        guàn wén qiāo shí guàn qiān wàn       
江城子·新来曾被眼奚搐注音
  • jiāng
    chéng
    ·
    ·
    xīn
    lái
    céng
    bèi
    yǎn
    chù
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • xīn
    lái
    céng
    bèi
    yǎn
    chù
    gān
    zěn
    shù
    mèng
    hái
    zhēn
    fán
    luàn
    sǔn
    xīn
    jiàn
    miàn
    zàn
    shí
    hái
    jiàn
    kàn
    chéng
    huān
    xiào
    chéng
    rén
    yuǎn
    shān
    yǒu
    fèn
    kàn
    fèn
    gòng
    xiǔ
    宿
    guàn
    wén
    qiāo
    shí
    guàn
    qiān
    wàn

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1