黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《寄裴仲谟》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写雨|写风|写人|写草|

交游二十年,义等亲骨肉。

风雨漂我巢,公亦未有屋。

寄声来问安,足音到空谷。

我家辇毂下,薪桂炊白玉。

在官与影俱,衣绽发曲局。

天机行日月,春事勤草木。

念公笃行李,野饭中道宿。

惊沙卷旍旗,乌尾城角谡。

骚骚家治具,夫子且归沐。

作书寄後乘,为我遣臣仆。

起居太夫人,并问相与睦。

拼音
péi zhòng
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
jiāo yóu èr shí nián děng qīn ròu        fēng piāo cháo gōng wèi yǒu        shēng lái wèn ān yīn dào kōng        jiā niǎn xià xīn guì chuī bái        zài guān yǐng zhàn        tiān háng yuè chūn shì qín cǎo        niàn gōng háng fàn zhōng dào xiǔ 宿        jīng shā juàn jīng wěi chéng jiǎo        sāo sāo jiā zhì qiě guī        zuò shū hòu chéng wéi qiǎn chén        tài rén bìng wèn xiàng       
寄裴仲谟注音
  • péi
    zhòng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • jiāo
    yóu
    èr
    shí
    nián
    děng
    qīn
    ròu
    fēng
    piāo
    cháo
    gōng
    wèi
    yǒu
    shēng
    lái
    wèn
    ān
    yīn
    dào
    kōng
    jiā
    niǎn
    xià
    xīn
    guì
    chuī
    bái
    zài
    guān
    yǐng
    zhàn
    tiān
    háng
    yuè
    chūn
    shì
    qín
    cǎo
    niàn
    gōng
    háng
    fàn
    zhōng
    dào
    xiǔ
    宿
    jīng
    shā
    juàn
    jīng
    wěi
    chéng
    jiǎo
    sāo
    sāo
    jiā
    zhì
    qiě
    guī
    zuò
    shū
    hòu
    chéng
    wéi
    qiǎn
    chén
    tài
    rén
    bìng
    wèn
    xiàng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1