黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。

黄庭坚其它作品精选

zuopinjingxuan

《黄庭画赞》
分享数:5
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写风|写云|

君诵黄庭内外篇,本欲洗心不求仙。

夜眎片月堕我前,黑气剥尽朝日鲜。

一暑一寒久自坚,体中风行上通天,亭亭孤立孰旁缘。

至哉道师昔云然,既已得之戒不传。

知我此心未亏骞,指我婴儿藏谷渊。

言未绝口行已旋,我记其言夜不眠。

拼音
huáng tíng huà zàn
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
jun1 sòng huáng tíng nèi wài piān běn xīn qiú xiān        shì piàn yuè duò qián hēi bāo jìn cháo xiān        shǔ hán jiǔ jiān zhōng fēng háng shàng tōng tiān tíng tíng shú páng yuán        zhì zāi dào shī yún rán zhī jiè chuán        zhī xīn wèi kuī qiān zhǐ yīng ér cáng yuān        yán wèi jué kǒu háng xuán yán mián       
黄庭画赞注音
  • huáng
    tíng
    huà
    zàn
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • jun1
    sòng
    huáng
    tíng
    nèi
    wài
    piān
    běn
    xīn
    qiú
    xiān
    shì
    piàn
    yuè
    duò
    qián
    hēi
    bāo
    jìn
    cháo
    xiān
    shǔ
    hán
    jiǔ
    jiān
    zhōng
    fēng
    háng
    shàng
    tōng
    tiān
    tíng
    tíng
    shú
    páng
    yuán
    zhì
    zāi
    dào
    shī
    yún
    rán
    zhī
    jiè
    chuán
    zhī
    xīn
    wèi
    kuī
    qiān
    zhǐ
    yīng
    ér
    cáng
    yuān
    yán
    wèi
    jué
    kǒu
    háng
    xuán
    yán
    mián

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1