黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《丙辰仍宿清泉寺》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写风|写山|

山农居负山,呼集来苦迟。

既来授政役,谣诼谓余欺。

按省其家赀,可忍鞭抶之。

恩言谕公家,疑阻久乃随。

滕口终自愧,吾敢乏王师。

官宁惮淹留,职在拊惸嫠。

所将部曲多,溷汝父老为。

西山失半壁,且复下囊辎。

啼鸦散篇帙,休吏税巾衣。

石泉鼓坎坎,竹风吹参差。

书冷行熠燿,壁虫催杼机。

昏釭夜未央,高枕梦登巘。

拼音
bǐng chén réng xiǔ 宿 qīng quán
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
shān nóng shān lái chí        lái shòu zhèng yáo zhuó wèi        àn shěng jiā rěn biān chì zhī        ēn yán gōng jiā jiǔ nǎi suí        téng kǒu zhōng kuì gǎn wáng shī        guān níng dàn yān liú zhí zài qióng        suǒ jiāng duō hùn lǎo wéi        西 shān shī bàn qiě xià náng        sàn piān zhì xiū shuì jīn        shí quán kǎn kǎn zhú fēng chuī cān chà        shū lěng háng shuò chóng cuī zhù        hūn gāng wèi yāng gāo zhěn mèng dēng yǎn       
丙辰仍宿清泉寺注音
  • bǐng
    chén
    réng
    xiǔ
    宿
    qīng
    quán
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • shān
    nóng
    shān
    lái
    chí
    lái
    shòu
    zhèng
    yáo
    zhuó
    wèi
    àn
    shěng
    jiā
    rěn
    biān
    chì
    zhī
    ēn
    yán
    gōng
    jiā
    jiǔ
    nǎi
    suí
    téng
    kǒu
    zhōng
    kuì
    gǎn
    wáng
    shī
    guān
    níng
    dàn
    yān
    liú
    zhí
    zài
    qióng
    suǒ
    jiāng
    duō
    hùn
    lǎo
    wéi
    西
    shān
    shī
    bàn
    qiě
    xià
    náng
    sàn
    piān
    zhì
    xiū
    shuì
    jīn
    shí
    quán
    kǎn
    kǎn
    zhú
    fēng
    chuī
    cān
    chà
    shū
    lěng
    háng
    shuò
    chóng
    cuī
    zhù
    hūn
    gāng
    wèi
    yāng
    gāo
    zhěn
    mèng
    dēng
    yǎn

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1