黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《宝梵大师真赞》
分享数:3
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写人|

穆然而啸,毗尼藏也。

熙然而温,同尘相也。

默然而说,法中龙象也。

知文知武,染衣将相也。

渊然而深,饱儒术也。

悠然而思,入诗律也。

钵囊如空,不受实也。

室中生光,无长物也。

十有七年,为法城堑也。

五十八夏,圭璋无玷也。

斩然而秀,出火宅也。

漻然而化,薪火息也。

子孙绳绳,奉承丹青。

眸子睟明,吾观其役物之智。

袖手微笑,人挹其临财之清。

拼音
bǎo fàn shī zhēn zàn
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
rán ér xiào cáng        rán ér wēn tóng chén xiàng        rán ér shuō zhōng lóng xiàng        zhī wén zhī rǎn jiāng xiàng        yuān rán ér shēn bǎo shù        yōu rán ér shī        náng kōng shòu shí        shì zhōng shēng guāng zhǎng        shí yǒu nián wéi chéng qiàn        shí xià guī zhāng diàn        zhǎn rán ér xiù chū huǒ zhái        liáo rán ér huà xīn huǒ        sūn shéng shéng fèng chéng dān qīng        móu zuì míng guān zhī zhì        xiù shǒu wēi xiào rén lín cái zhī qīng       
宝梵大师真赞注音
  • bǎo
    fàn
    shī
    zhēn
    zàn
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • rán
    ér
    xiào
    cáng
    rán
    ér
    wēn
    tóng
    chén
    xiàng
    rán
    ér
    shuō
    zhōng
    lóng
    xiàng
    zhī
    wén
    zhī
    rǎn
    jiāng
    xiàng
    yuān
    rán
    ér
    shēn
    bǎo
    shù
    yōu
    rán
    ér
    shī
    náng
    kōng
    shòu
    shí
    shì
    zhōng
    shēng
    guāng
    zhǎng
    shí
    yǒu
    nián
    wéi
    chéng
    qiàn
    shí
    xià
    guī
    zhāng
    diàn
    zhǎn
    rán
    ér
    xiù
    chū
    huǒ
    zhái
    liáo
    rán
    ér
    huà
    xīn
    huǒ
    sūn
    shéng
    shéng
    fèng
    chéng
    dān
    qīng
    móu
    zuì
    míng
    guān
    zhī
    zhì
    xiù
    shǒu
    wēi
    xiào
    rén
    lín
    cái
    zhī
    qīng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1