苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。
《舟中听大人弹琴》
分享数:1
朝代: 宋朝 | 作者:苏轼 | 类型:写风|写水|写人|瀑布|

弹琴江浦夜漏水,敛衽窃听独激昂。

风松瀑布已清绝,更爱玉佩声琅珰。

自従郑卫乱雅乐,古器残缺世已忘。

千家寥落独琴在,有如老仙不死阅兴亡。

世人不容独反古,强以新曲求铿锵。

微音淡弄忽变转,数声浮脆如笙簧。

无情枯木今尚尔,何况古意堕渺茫。

江空月出人响绝,夜阑更请弹文王。

拼音
zhōu zhōng tīng rén dàn qín
[ [ sòng cháo ] ] shì
dàn qín jiāng lòu shuǐ liǎn rèn qiè tīng áng        fēng sōng bào qīng jué gèng ài pèi shēng láng dāng        cóng zhèng wèi luàn cán quē shì wàng        qiān jiā liáo luò qín zài yǒu lǎo xiān yuè xìng wáng        shì rén róng fǎn qiáng xīn qiú kēng qiāng        wēi yīn dàn nòng biàn zhuǎn shù shēng cuì shēng huáng        qíng jīn shàng ěr kuàng duò miǎo máng        jiāng kōng yuè chū rén xiǎng jué lán gèng qǐng dàn wén wáng       
舟中听大人弹琴注音
  • zhōu
    zhōng
    tīng
    rén
    dàn
    qín
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • dàn
    qín
    jiāng
    lòu
    shuǐ
    liǎn
    rèn
    qiè
    tīng
    áng
    fēng
    sōng
    bào
    qīng
    jué
    gèng
    ài
    pèi
    shēng
    láng
    dāng
    cóng
    zhèng
    wèi
    luàn
    cán
    quē
    shì
    wàng
    qiān
    jiā
    liáo
    luò
    qín
    zài
    yǒu
    lǎo
    xiān
    yuè
    xìng
    wáng
    shì
    rén
    róng
    fǎn
    qiáng
    xīn
    qiú
    kēng
    qiāng
    wēi
    yīn
    dàn
    nòng
    biàn
    zhuǎn
    shù
    shēng
    cuì
    shēng
    huáng
    qíng
    jīn
    shàng
    ěr
    kuàng
    duò
    miǎo
    máng
    jiāng
    kōng
    yuè
    chū
    rén
    xiǎng
    jué
    lán
    gèng
    qǐng
    dàn
    wén
    wáng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1