苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。
《张寺丞益斋》
分享数:11
朝代: 宋朝 | 作者:苏轼 | 类型:写雨|写风|写人|

张子作斋舍,而以益为名。

吾闻之夫子,求益非速成。

譬如远游客,日夜事征行。

今年适燕蓟,明年走蛮荆。

东观尽沧海,西涉渭与泾。

归来闭户坐,八方在轩庭。

又如学医人,识病由饱更。

风雨晦明淫,跛躄聋盲。

虚实在其脉,静躁在其情。

荣枯在其色,寿夭在其形。

苟能阅千人,望见知死生。

为学务日益,此言当自程。

为道贵日损,此理在既盈。

愿君书此诗,以为益斋铭。

拼音
zhāng chéng zhāi
[ [ sòng cháo ] ] shì
zhāng zuò zhāi shě ér wéi míng        wén zhī qiú fēi chéng        yuǎn yóu shì zhēng háng        jīn nián shì yàn míng nián zǒu mán jīng        dōng guān jìn cāng hǎi 西 shè wèi jīng        guī lái zuò fāng zài xuān tíng        yòu xué rén shí bìng yóu bǎo gèng        fēng huì míng yín lóng máng        shí zài jìng zào zài qíng        róng zài shòu 寿 yāo zài xíng        gǒu néng yuè qiān rén wàng jiàn zhī shēng        wéi xué yán dāng chéng        wéi dào guì sǔn zài yíng        yuàn jun1 shū shī wéi zhāi míng       
张寺丞益斋注音
  • zhāng
    chéng
    zhāi
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • zhāng
    zuò
    zhāi
    shě
    ér
    wéi
    míng
    wén
    zhī
    qiú
    fēi
    chéng
    yuǎn
    yóu
    shì
    zhēng
    háng
    jīn
    nián
    shì
    yàn
    míng
    nián
    zǒu
    mán
    jīng
    dōng
    guān
    jìn
    cāng
    hǎi
    西
    shè
    wèi
    jīng
    guī
    lái
    zuò
    fāng
    zài
    xuān
    tíng
    yòu
    xué
    rén
    shí
    bìng
    yóu
    bǎo
    gèng
    fēng
    huì
    míng
    yín
    lóng
    máng
    shí
    zài
    jìng
    zào
    zài
    qíng
    róng
    zài
    shòu
    寿
    yāo
    zài
    xíng
    gǒu
    néng
    yuè
    qiān
    rén
    wàng
    jiàn
    zhī
    shēng
    wéi
    xué
    yán
    dāng
    chéng
    wéi
    dào
    guì
    sǔn
    zài
    yíng
    yuàn
    jun1
    shū
    shī
    wéi
    zhāi
    míng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1