韩愈(768~824)字退之,唐代文学家、哲学家、思想家,河阳(今河南省焦作孟州市)人,汉族。祖籍河北昌黎,世称韩昌黎。晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥号“文”,又称韩文公。他与柳宗元同为唐代古文运动的倡导者,主张学习先秦两汉的散文语言,破骈为散,扩大文言文的表达功能。宋代苏轼称他“文起八代之衰”,明人推他为唐宋八大家之首,与柳宗元并称“韩柳”,有“文章巨公”和“百代文宗”之名,作品都收在《昌黎先生集》里。韩愈在思想上是中国“道统”观念的确立者,是尊儒反佛的里程碑式人物。
《杂曲歌辞·鸣雁行》
分享数:4
朝代: 唐朝 | 作者:韩愈 | 类型:写风|写水|江南|写草|写云|

嗷嗷鸣雁鸣且飞,穷秋南去春北归。

去寒就暖识所处,天长地阔栖息稀。

风霜酸苦稻粱微,羽毛摧落身不肥。

徘徊反顾群侣违,哀鸣欲下洲渚非。

江南水阔朝云多,草长沙软无网罗,闲飞静集鸣相和。

违忧怀息性匪他,凌风一举君谓何。

拼音
· · míng yàn háng
[ [ táng cháo ] ] hán
áo áo míng yàn míng qiě fēi qióng qiū nán chūn běi guī        hán jiù nuǎn shí suǒ chù tiān zhǎng kuò        fēng shuāng suān dào liáng wēi máo cuī luò shēn féi        pái huái fǎn qún wéi āi míng xià zhōu zhǔ fēi        jiāng nán shuǐ kuò cháo yún duō cǎo zhǎng shā ruǎn wǎng luó xián fēi jìng míng xiàng        wéi yōu huái 怀 xìng fěi líng fēng jun1 wèi       
杂曲歌辞·鸣雁行注音
  • ·
    ·
    míng
    yàn
    háng
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
    hán
  • áo
    áo
    míng
    yàn
    míng
    qiě
    fēi
    qióng
    qiū
    nán
    chūn
    běi
    guī
    hán
    jiù
    nuǎn
    shí
    suǒ
    chù
    tiān
    zhǎng
    kuò
    fēng
    shuāng
    suān
    dào
    liáng
    wēi
    máo
    cuī
    luò
    shēn
    féi
    pái
    huái
    fǎn
    qún
    wéi
    āi
    míng
    xià
    zhōu
    zhǔ
    fēi
    jiāng
    nán
    shuǐ
    kuò
    cháo
    yún
    duō
    cǎo
    zhǎng
    shā
    ruǎn
    wǎng
    luó
    xián
    fēi
    jìng
    míng
    xiàng
    wéi
    yōu
    huái
    怀
    xìng
    fěi
    líng
    fēng
    jun1
    wèi

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1