苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。
《与毛令方尉游西菩提寺二首》
分享数:3
朝代: 宋朝 | 作者:苏轼 | 类型:写风|写山|写水|写鸟|写人|人生|写云|写鱼|

推挤不去已三年,鱼鸟依然笑我顽。

人未放归江北路,天教看尽浙西山。

尚书清节衣冠后,处士风流水石间。

一笑相逢那易得,数诗狂语不须删。

路转山腰足未移,水清石瘦便能奇。

白云自占东西岭,明月谁分上下池。

黑黍黄粱初熟后,朱柑绿橘半甜时。

人生此乐须天付,莫遣儿曹取次知。

拼音
máo lìng fāng wèi yóu 西 èr shǒu
[ [ sòng cháo ] ] shì
tuī sān nián niǎo rán xiào wán        rén wèi fàng guī jiāng běi tiān jiāo kàn jìn zhè 西 shān        shàng shū qīng jiē guàn hòu chù shì fēng liú shuǐ shí jiān        xiào xiàng féng shù shī kuáng shān        zhuǎn shān yāo wèi shuǐ qīng shí shòu biàn 便 néng        bái yún zhàn dōng 西 lǐng míng yuè shuí fèn shàng xià chí        hēi shǔ huáng liáng chū shú hòu zhū gān 绿 bàn tián shí        rén shēng tiān qiǎn ér cáo zhī       
与毛令方尉游西菩提寺二首注音
  • máo
    lìng
    fāng
    wèi
    yóu
    西
    èr
    shǒu
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • tuī
    sān
    nián
    niǎo
    rán
    xiào
    wán
    rén
    wèi
    fàng
    guī
    jiāng
    běi
    tiān
    jiāo
    kàn
    jìn
    zhè
    西
    shān
    shàng
    shū
    qīng
    jiē
    guàn
    hòu
    chù
    shì
    fēng
    liú
    shuǐ
    shí
    jiān
    xiào
    xiàng
    féng
    shù
    shī
    kuáng
    shān
    zhuǎn
    shān
    yāo
    wèi
    shuǐ
    qīng
    shí
    shòu
    biàn
    便
    néng
    bái
    yún
    zhàn
    dōng
    西
    lǐng
    míng
    yuè
    shuí
    fèn
    shàng
    xià
    chí
    hēi
    shǔ
    huáng
    liáng
    chū
    shú
    hòu
    zhū
    gān
    绿
    bàn
    tián
    shí
    rén
    shēng
    tiān
    qiǎn
    ér
    cáo
    zhī

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1