苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。
《宥老楮》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:苏轼 | 类型:写马|写梅|

我墙东北隅,张王维老谷。

树先樗栎大,叶等桑柘沃。

流膏马乳涨,堕子杨梅熟。

胡为寻丈地,养此不材木。

蹶之得舆薪,规以种松菊。

静言求其用,略数得五六。

肤为蔡侯纸,子入桐君录。

黄缯练成素,黝面颒作玉。

灌洒烝生菌,腐余光吐烛。

虽无傲霜节,幸免狂酲毒。

孤根信微陋,生理有倚伏。

投斧为赋诗,德怨聊相赎。

拼音
yòu lǎo chǔ
[ [ sòng cháo ] ] shì
qiáng dōng běi zhāng wáng wéi lǎo        shù xiān chū děng sāng zhè        liú gāo zhǎng duò yáng méi shú        wéi xún zhàng yǎng cái        juě zhī xīn guī zhǒng sōng        jìng yán qiú yòng luè shù liù        wéi cài hóu zhǐ tóng jun1        huáng zēng liàn chéng yǒu miàn pōu zuò        guàn zhēng shēng jun1 guāng zhú        suī ào shuāng jiē xìng miǎn kuáng chéng        gēn xìn wēi lòu shēng yǒu        tóu wéi shī yuàn liáo xiàng shú       
宥老楮注音
  • yòu
    lǎo
    chǔ
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • qiáng
    dōng
    běi
    zhāng
    wáng
    wéi
    lǎo
    shù
    xiān
    chū
    děng
    sāng
    zhè
    liú
    gāo
    zhǎng
    duò
    yáng
    méi
    shú
    wéi
    xún
    zhàng
    yǎng
    cái
    juě
    zhī
    xīn
    guī
    zhǒng
    sōng
    jìng
    yán
    qiú
    yòng
    luè
    shù
    liù
    wéi
    cài
    hóu
    zhǐ
    tóng
    jun1
    huáng
    zēng
    liàn
    chéng
    yǒu
    miàn
    pōu
    zuò
    guàn
    zhēng
    shēng
    jun1
    guāng
    zhú
    suī
    ào
    shuāng
    jiē
    xìng
    miǎn
    kuáng
    chéng
    gēn
    xìn
    wēi
    lòu
    shēng
    yǒu
    tóu
    wéi
    shī
    yuàn
    liáo
    xiàng
    shú

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1