王昌龄 (698— 756),字少伯,河东晋阳(今山西太原)人。盛唐著名边塞诗人,后人誉为“七绝圣手”。早年贫贱,困于农耕,年近不惑,始中进士。初任秘书省校书郎,又中博学宏辞,授汜水尉,因事贬岭南。与李白、高适、王维、王之涣、岑参等交厚。开元末返长安,改授江宁丞。被谤谪龙标尉。安史乱起,为刺史闾丘所杀。其诗以七绝见长,尤以登第之前赴西北边塞所作边塞诗最著,有“诗家夫子王江宁”之誉(亦有“诗家天子王江宁”的说法)。

王昌龄其它作品精选

zuopinjingxuan

《咏史》
分享数:7
朝代: 唐朝 | 作者:王昌龄 | 类型:写山|叹息|

荷畚至洛阳,杖策游北门。

天下尽兵甲,豺狼满中原。

明夷方遘患,顾我徒崩奔。

自惭菲薄才,误蒙国士恩。

位重任亦重,时危志弥敦。

西北未及终,东南不可吞。

进则耻保躬,退乃为触藩。

叹息嵩山老,而后知其尊。

拼音
yǒng shǐ
[ [ táng cháo ] ] wáng chāng líng
běn zhì luò yáng zhàng yóu běi mén        tiān xià jìn bīng jiǎ chái láng mǎn zhōng yuán        míng fāng gòu huàn bēng bēn        cán fēi báo cái méng guó shì ēn        wèi zhòng rèn zhòng shí wēi zhì dūn        西 běi wèi zhōng dōng nán tūn        jìn chǐ bǎo gōng tuì 退 nǎi wéi chù fān        tàn sōng shān lǎo ér hòu zhī zūn       
咏史注音
  • yǒng
    shǐ
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
    wáng
    chāng
    líng
  • běn
    zhì
    luò
    yáng
    zhàng
    yóu
    běi
    mén
    tiān
    xià
    jìn
    bīng
    jiǎ
    chái
    láng
    mǎn
    zhōng
    yuán
    míng
    fāng
    gòu
    huàn
    bēng
    bēn
    cán
    fēi
    báo
    cái
    méng
    guó
    shì
    ēn
    wèi
    zhòng
    rèn
    zhòng
    shí
    wēi
    zhì
    dūn
    西
    běi
    wèi
    zhōng
    dōng
    nán
    tūn
    jìn
    chǐ
    bǎo
    gōng
    tuì
    退
    nǎi
    wéi
    chù
    fān
    tàn
    sōng
    shān
    lǎo
    ér
    hòu
    zhī
    zūn

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1